CHIẾC CỌ THỜI GIAN

 


Phạm Phương Lan

 

Thời gian như chiếc cọ

Vẽ lên môi nụ cười

Vết chân chim khoé mắt

Duyên lạ lùng người ơi.

 

Thời gian như ngừng trôi

Khi ngày xưa trở lại

Câu chuyện tình trẻ mãi

Thuở chúng mình đôi mươi.

 

Ngày cách trở xa xôi

Tình yêu màu huyền thoại

Nỗi nhớ mong khắc khoải

Hoá sắc màu lung linh.

 

Nhớ ai bàn tay xinh

Năm ngón dài ngà ngọc

Nhớ nụ hôn cháy bỏng

Suốt một đời cuồng si.

 

Thời gian vẽ màu gì

Mà rưng rưng mắt biếc

Tim cồn cào da diết

Phút tiễn người ra đi.

     25/11/2019

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn