Phạm Phương Lan
Những chén đắng ta rót vào nhau
Phía sau những nụ cười được mất
Đời đã bao giờ thôi chật vật
Đã bao giờ thôi những bão lòng.
Chén đắng đầu môi chưa uống đã xong
Nỗi đắng lòng biết bao giờ nguôi được
Thế sự ván cờ, thắng hay thua cuộc
Chỉ cần lòng trong như đáy nước in trời.
Nào cứ phải đâu mưu chước lên ngôi
Đêm ngủ mơ, giật mình thon thót
Tay nhúng chàm làm sao sạch được
Màn thưa nào che mắt thánh nhân.
Cuộc cờ nào thời thế cũng định phân
Chỉ có nụ cười là riêng mình tự ý
Hạnh phúc giản đơn hoàn toàn miễn phí
Chỉ cần bỏ buông, tâm tịnh an lành.
17/1/2021
Chuyên mục:
Thơ