CẤT NỖI KHÁT KHAO



Phạm Phương Lan


Nơi có em và anh

Vườn địa đàng hiện hữu

Nàng Eva dịu dàng nũng nịu

Cây cỏ thẹn thùng e ấp trông theo.


Mây ơi à, nghe gió khuất trăng treo

Màn đêm buông, ánh bạc giăng rồ dại

Tấm ngọc ngà dậy sóng cồn khắc khoải

Thẫn thờ Eva, trân cứng địa đàng.


Adam thẫn thờ phấp phỏng xốn xang

Đêm loã lồ, vọng "đồng thanh tương ứng"

Trái cấm ngọt ngào rỡ mùa chín rựng

Quằn quại đêm, khát cháy tuôn trào.


Đêm muộn màng dưới ánh trăng sao

Cây cỏ kháo nhau chuyện ngày hai đứa

Anh có về thăm vườn địa đàng lần nữa

Nhớ cất cho em chiếc lá năm nào.


Nhớ cất cho em giây phút khát khao

Cất ... nhớ....


17/9/2019


Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn