Cái Ban Công Lung Liêng Chuông Gió

Bậu cửa trên cao lung liêng chuông gió

Gọi phố phường về với chốn an vui

Cái ban công hay ánh mắt lưng trời

Nơi tôi gửi xa xăm vào mỗi tối.


Căn hộ xinh xinh hệt bàn tay con gái

Tươm tất gọn gàng, ngăn nắp, ấm êm

Gói tháng ngày, gói bận rộn vào đêm

Thả vào thinh không, ánh nhìn lấp lánh.


Phải, đó là cái ban công nhỏ xíu, xinh xắn của tôi. Có lẽ bạn sẽ thắc mắc vì sao tôi lại bắt đầu từ cái ban công? Ừ nhỉ! Cũng thật ngẫu nhiên, hễ có dịp nói về nơi ở của mình, tôi lại cứ huyên thuyên về nó trước tiên. Phải chăng cái ban công căn hộ chung cư cũng như là đôi mắt của một cô gái vậy! Tôi mặc nhiên nghĩ thế.

Căn hộ của tôi chỉ vẻn vẹn 45m2 thôi. Là phụ nữ độc thân, tôi thích sự nhỏ gọn, ấm áp. Quan trọng là ngăn nắp và đầy đủ các phòng chức năng như phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, WC. Tôi vốn nhát gan, sợ ở một mình. Ấy vậy mà khi đến khu chung cư Thái An, bước chân vào căn hộ này, cảm giác an toàn, ấm cúng chiếm trọn sự tin cậy, yêu mến trong tôi. Điều đặc biệt là khi đứng ở ban công nhìn ra xung quanh. Ôi, view đẹp, thoáng đãng vô cùng. Từ tầng 14, tôi phóng tầm mắt ra thành phố bao la. Phía trước là cây cầu Tham Lương thơ mộng, bắc ngang dòng kênh xanh mướt, uốn vòng cung như cánh tay ôm lấy vùng đất rộng lớn này. Hai bên vỉa hè dành cho người đi bộ của cây cầu được phủ bằng giàn hoa giấy tím ngát, rực rỡ. Xa hơn xíu là khu công nghiệp Tân Bình, cây cối che phủ khắp các con đường, nhà xưởng. Chếch ánh nhìn sang trái là đường Cộng Hòa dẫn ra sân bay Tân Sơn Nhất, bên phải là công trình ga tàu điện ngầm tuyến số 2 nối liền ngã tư An Sương với khu du lịch Suối Tiên đang gấp rút xây dựng. Khi ấy, trong đầu tôi nảy sinh bao ý nghĩ về cách trang hoàng, sắp xếp lại nhà cửa, nghĩ cách thiết kế ban công thế nào? Và tôi quyết định mua nó trong tích tắc.

Thấm thoắt đã hai năm, ngoài ban công, chậu chè vối bên góc trái đã già dặn, sum suê cành lá, đủ cho tôi hãm nước uống quanh năm. Cây hồng leo bên góc phải đã vươn cành lên sát tường trần, phủ hết chiều dài trên biên trên ban công, thả những chùm hoa màu hồng phớt, dịu dàng, tươi mới. Chăm hồng leo rất cực ở giai đoạn đầu, nhưng khi đã bén rễ, xanh cành thì sức sống của loài hoa này phải nói là đáng nể. Tôi kê một cái bàn gỗ nhỏ xíu và hai chiếc ghế sát bậu ban công, treo một cái chuông gió làm bằng kim loại lên giữa khoảng trần ấy. Điều đặc biệt là mỗi ống chuông được sơn một màu khác nhau, thân ống chạm khắc rất tinh xảo. Khi ban mai òa đến, nó phản chiếu ánh sáng, tạo ra những quầng sáng lấp lánh hắt lên trần hòa với tiếng lanh canh của các ống chuông va đập vào nhau tạo nên một bản giao hòa lung liêng của âm thanh và màu sắc. Nó thực sự đã mê hoặc tôi.

Mỗi sáng thức dậy, tôi thường mang ly chè vối ra ngồi, vừa nhâm nhi, vừa hít hà không khí trong lành, mát mẻ của bình minh, thưởng thức cái bản giao hòa của chuông gió. Dù chỉ hơn chục phút thôi, nhưng việc làm ấy khiến tôi cảm thấy sảng khoái, tinh thần phấn chấn và tràn đầy năng lượng cho một ngày mới. Thú nhất là khi bước chân ra hành lang, xách giỏ đi làm, gặp lũ trẻ con cùng tầng, cùng cầu thang và cả dưới tầng hầm để xe, chúng cứ tíu tít “con chào cô”. Mấy bé gái thì thế nào cũng phải chạy đến để nắm tay cô chút xíu, sờ lên tóc cô rồi khen tóc cô đẹp.

-         Cô ơi, khi nào tóc con dài được như tóc cô?

Chả giấu gì là khi ấy tôi vui lắm. Miệng nở nụ cười tươi như như hoa, tôi đáp lại bọn trẻ:

-         Con cứ chăm ngoan, mau lớn là tóc sẽ nhanh dài thôi!

 Ôi, cái hương vị “vitamin yêu” mà bọn trẻ trong khu chung cư dành cho tôi mỗi sáng sao ngọt ngào quá đỗi.

Chiều chiều, sau giờ tan sở, tôi hối hả về nhà, đóng bộ đồ thể thao rồi xuống đi bộ quanh khu chung cư. Con đường nội bộ uốn lượn quanh những lốc nhà được lót gạch bê tông sạch sẽ, hai bên có điểm xuyết những hàng cây và những khu tiểu cảnh trông rất hài hòa, nên thơ. Ngay cả trên sân thượng của các lốc nhà đều được xử lý chống thấm, trải đất trồng cỏ và cây xanh. Cư dân ở đây có thể lên đấy đi dạo, tập thể dục, và ngồi hóng gió trời sau mỗi ngày làm việc căng thẳng. Đó cũng là lúc chúng tôi có dịp trò chuyện với nhau. “Tình làng, nghĩa xóm” nhờ vậy mà ngày càng trở nên khắng khít.

Những ngày cuối tuần không phải đến công sở, tôi được dịp chiều chuộng bản thân hết cỡ. Tôi cho phép mình làm một con mèo lười, được quyền ngủ nướng cho đến khi ánh nắng mặt trời rọi vào tận mắt. Với lợi thế trên cao, thoáng gió, không có côn trùng và muỗi, tôi luôn mở cửa sổ phòng ngủ (trừ ngày mưa) để tận hưởng không khí mát lành của thiên  nhiên. Tôi tha hồ mà lăn qua lăn lại trên giường, nhìn ra ngoài ô cửa sổ, gióng tai nghe tiếng chuông gió, tiếng ríu rít của bầy chim sẻ từ ban công vọng vào rồi miên man nghĩ về những điều đẹp đẽ mà cuộc đời đã ban tặng cho mình. Sau khi cảm thấy đã đủ “khét”, tôi  trở dậy làm những công việc của một ngày mới: vệ sinh cá nhân, chế biến món ăn nhẹ cho buổi sáng rồi mang tất cả ra ban công, vừa nhấm nháp, vừa ngắm hoa và đọc sách. Thi thoảng đám bạn nữ độc thân lại xúm lên nhà tôi, nấu nướng, ăn uống rồi kéo nhau xuống quán phê dưới sân chung cư uống nước, ngắm cảnh, trò chuyện.

Khi thành phố lên đèn, ánh hoàng hôn nhường chỗ cho những vì sao lấp lánh trên bầu trời bao la, cũng là lúc tôi một mình tư lự bên bậu ban công, lặng im ngắm bầu trời đêm, nghĩ về những trải nghiệm cuộc đời, nghe cơn gió mát rượi luồn vào mái tóc, thầm thì những khát khao, mơ ước. Những bài thơ của tôi thường ra đời từ đó.

Cái cảm giác vừa ngắm phố phường, xe cộ buổi tối từ trên cao cũng rất thú vị. Tôi nhớ có lần một người bạn tới chơi, cũng ngồi đây và đố tôi : “Đố em, vì sao dòng xe chạy bên trái lại có đèn vàng, dòng xe chạy bên phải lại có ánh đèn màu đỏ?” Tôi phì cười, “đố vậy mà cũng đố! Này nhé: Dòng xe chạy bên trái (chiều đối diện với mình) thì mình nhìn thấy đèn pha, dĩ nhiên là màu vàng. Còn dòng xe chạy bên phải, mình nhìn sau đuôi xe không hà, đương nhiên là đèn đỏ rồi!”. Anh gật gù, “coi như em thông minh”. Tôi mĩm cười và không quên nguýt dài ánh mắt về phía anh.

Quả thật, chỉ mới hai năm ở đây mà tôi tưởng như đã gắn bó từ bao đời. Một nơi ở an ninh, môi trường sống văn minh hiện đại hòa quyện với “tình làng nghĩa xóm” ấm áp vô cùng.

Điều làm tôi thêm yêu khu chung cư của mình là mật độ xây dựng được chủ đầu tư tuân thủ nghiêm ngặt. Không gian xanh được tạo bằng những công viên nhỏ đan xen giữa các lốc nhà. Ở mỗi lốc đều có khoảng không ở tầng trệt làm nơi vui chơi cho trẻ nhỏ, có nhà trẻ, phòng tập gym, căn tin và cả siêu thị. Đường dẫn nối giữa các lốc nhà đều có mái che và cây xanh hai bên, tạo cảm giác thư thái như là đang đi giữa đường quê vậy. Khu chung cư của tôi có cái tên rất ý nghĩa “THÁI AN”. Chủ đầu tư là công ty TNHH địa ốc ĐẤT LÀNH. Vừa qua, công ty được vinh danh là công ty địa ốc nằm trong top đầu của ngành bất động sản Việt Nam năm 2017. Hệ thống các khu chung cư mang tên Thái An của công ty đều được thiết kế chuẩn Singapore, giá cả lại hợp lý. .“Tiếng lành đồn xa”, có lẽ thế nên cư dân nơi đây phần lớn là các gia đình trẻ, mới lập gia đình và chọn Thái An làm nơi an cư lạc nghiệp.

Mỗi khi có việc phải đi xa ít hôm là tôi thấy nhớ nhà khủng khiếp. Cứ mong sớm xong việc để trở về, tận hưởng sự ấm cúng, tiện nghi trong căn hộ của mình, để lại vui đùa với lũ trẻ con, nghe chúng nụng nịu, để “tám tít” với các bạn láng giềng mỗi chiều đi bộ tập thể thao, để được ra ban công hít hà hương thơm dịu ngọt của giàn hoa hồng, ngắm phố và thả hồn theo bản hòa âm lung liêng chuông gió.

Tôi luôn ý niệm về sự biết ơn và cảm kích đối với những kiến trúc sư. Tôi thật sự thán phục tài năng của họ. Bởi bằng tư duy hiện đại và tâm hồn thấm đẫm bản sắc Việt, họ đã biến vùng đất ngập nước, đầy lau sậy, hoang sơ bên dòng kênh Tham Lương này thành một khu dân cư kiểu mẫu, hiện đại mà không kém phần nên thơ như thế./.


Tp.Hồ Chí Minh, ngày 27/9/2018




 

Phạm Phương Lan

Có người nói, nhan sắc là một tài sản. Nhưng cũng có người ngại ngần “hồng nhan bạc phận” và “phụ nữ làm thơ thường đa đoan”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn