Phạm Phương Lan
Em
Đàn bà yếu đuối
Cháy mình rưng rức đêm đêm
Mơ về ngôi nhà hoa cỏ dịu êm
Như môi anh ngọt ngào bốn mùa nồng ấm.
Em đàn bà
Đã qua bao bão giông lận đận
Vết cứa ngày nào hoang hoải đến mai sau
Khi ta mất nhau
Khi ta đau có nghĩa là ngày mai vết sẹo ấy nở bông hoa mới.
Ngày mà cả em và anh không lập trình chờ đợi
Lẽ đời như con quay khờ dại
Dẫn lối chúng mình mãi mãi cô đơn
Em
Người đàn bà mang số phận ẩm ương
Nhốt mình trong tiếng cười man dại
Vẫy vùng trong đôi mắt hồ thu vắng màu ân ái
Sinh nhật một mình trống rỗng mi cay.
Hôm nay
Tự bàn tay mình nắm lấy bàn tay
Trái tim cất lên lời yêu thương bản thể
Có giọt nào lăn sau hàng mi nóng, mềm như giọt lệ
Dịu dàng rơi ngược vào trong.
Sinh nhật một mình
Một nỗi long đong
Em
Người đàn bà không anh, không hoa hồng, không bản nhạc...
Câu hát chúc mừng ngỡ tiếng oán ai lầm lạc
Vào chốn cô phòng man mác
Không anh.
Ngước mắt nhìn
Ngoài kia trời vẫn rất xanh
Mây trắng tháng tư bồng bềnh lơi lả
Gió nói gì mà tóc mây vội vã
Ghẹo trêu tà áo mỏng manh
Tà áo không giấu được lồng ngực tràn căng
Giật mình bất lực
Đôi gò má ửng hồng thổn thức
Thẹn thùng biết giấu vào đâu.
Em một mình cùng những đêm thâu
Dệt mơ mòng luyến ái
Gom tất tật những tơ lòng rồ dại
Dệt mộng bình thường
Mái ấm thêu hoa
Em một mình
Dệt bản tình ca
Yêu
Yêu
Đến tận cùng đắm đuối.
13/4/3019